Trên bản đồ hành chính Quảng Ngãi có con đường màu đen từ thị trấn Ba Tơ, qua xã Ba Trang, đến huyện An Lão, tỉnh Bình Định.
Sai lầm và cố chấp
Một tuyến đường mới mẻ và thú vị chăng? Màu đen ký hiệu đường đất, nhưng giờ nông thôn mới hết rồi, chắc đã bê tông, cũng không khó khăn lắm cho chiếc xe tay ga Yamaha NVX phải không?
Từ thị trấn Ba Tơ đến xã Ba Trang đường sá dễ dàng, cảnh sắc rừng núi đẹp đẽ. Mọi việc chỉ bắt đầu khi ra trung tâm xã Ba Trang.
Đường đất đá lởm chởm, lên dốc xuống dốc liên tục và ngày càng nhỏ hẹp. Hỏi thăm người đồng bào đang làm rẫy keo thì đường này đi An Lão được, có đoạn dễ đoạn khó.
Đường càng lúc càng hoang vắng và khó đi, xuyên qua những rừng keo bạt ngàn, u tối.
Nhiều đoạn chỉ đủ cho xe máy, hai bên cây cối, cỏ dại um tùm. Xung quanh núi non hùng vĩ.
Nhiều ngã 3, ngã 4 giống nhau phải đi đại vài trăm m đến cùng đường rồi quay lại. Nhiều đoạn qua suối sâu và chảy siết. Phải nói may mắn khi xe không tắt máy.
Đã muốn quay về, rất muốn quay về, thật sự muốn quay về nhưng cảm giác đã đi hơn chục cây số rồi, đường đi về cũng khó khăn nữa, mà có vẻ sắp tới rồi nên lại cố, lại cố.
Đỉnh điểm khi qua con suối lớn, nước sâu tới đầu gối, không thể qua được. Nhưng giờ cũng không thể quay trở về vì xe nặng khoảng 130 kg, nước chảy siết, đá dưới suối trơn và gồ ghề, một mình không xoay sở được.
Cố gắng giữ xe giữa suối, tìm cách dựng chân chống, vác ba lô lên bờ. Tình huống này không ổn rồi, trời đã về chiều, có lẽ nào phải ở trong rừng cả đêm.
Cảm giác hoảng sợ. Trong ba lô chỉ có một bộ quần áo, 2 hộp sữa đậu nành, 3 chai nước suối, một ít mứt dừa, vài cái bánh bó, 2 gói gel năng lượng, một bộ dụng cụ đa năng nhỏ chút.
Không bật lửa, không lều trại, không túi ngủ, không thuốc chống muỗi, vắt, điện thoại không có sóng. Trong khi chiếc quần dài duy nhất và đôi giày ướt mềm.
Địa điểm mắc kẹt ở giữa rừng, mỉa mai thay khi là ranh giới giữa Quảng Ngãi và Bình Định. Cảm xúc dở khóc dở cười, đầy bối rối.
Nhưng cái kết vẫn đẹp
Thật may mắn làm sao là nửa tiếng sau có hai thanh niên làm rẫy về, nhờ vả giúp đỡ nâng chiếc xe qua suối.
Đoạn đường còn lại phải leo những con dốc cao với những hòn đá to như trái dừa đầy trơn trượt. Để vượt qua, chiếc xe gầm rú như con thú bị trọng thương đang hấp hối, tưởng như cháy côn và va đập bể lốc máy.
Sau 30 km đầy cực nhọc trong rừng, cuối cùng đã ra đến đường bê tông thôn 3, xã An Hưng, huyện An Lão, tỉnh Bình Định.
Giờ đây, sau khi ăn xong tô hủ tiếu và ly chè ở quảng trường An Lão, ngồi viết những dòng này ngỡ như đã qua một kiếp khác.
Theo Việt Cao Văn